Hết thuốc chữa là mẩu chuyện kể về nam bác sĩ thanh lãm văn nhã & nữ minh niềm tin kinh lắm điều.
trình làng truyện ngôn tình hết thuốc chữa
Tác giả: Tây Phương kinh tế Học
Thể loại: Truyện ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện hết thuốc chữa
Mùa mưa ở Hạ Thành là vào thời điểm tháng 6, bên dưới bầu trời đen nghìn nghịt là các hạt mưa rơi tí tách tí tách phân thành 1 tấm màn khổng lồ, nhanh chóng thấm ướt mặt đất đang khô ráo, những cái xe lướt bánh bay nhanh qua vũng nước đọng trên bề mặt đường, bắn lên một chuỗi bọt nước, cùng theo với tiếng lôi kéo bác sĩ nóng vội của thân nhân người bệnh.
Mộ Vãn cầm ô, mang đi một hộp cháo, hơi nóng chiếu thẳng qua hộp giấy bay ra phía bên ngoài chóng vánh xua tan âm trầm giá lạnh trong đại sảnh bệnh viện.
– Tớ tới rồi, cậu ở tầng mấy?
Mộ Vãn gập ô, lướt qua đám người hướng tới thang máy.
Trong điện thoại cảm ứng, Lâm Vi nói số tầng cùng phòng bệnh, Mộ Vãn nhất nhất chấp nhận, ngẩng đầu liếc mắt một cái, thang máy vừa mới lên tới tầng 12, muốn xuống bên dưới còn phải mất một khoảng thời hạn.
phía bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, ngày mưa thuận lợi phát sinh tai nạn xe cộ nên có rất nhiều người khi được đưa vào bị thương khá nặng, một thân ăn mặc quần áo toàn là máu. Âm thanh rên rỉ gian khổ của người bệnh, tiếng người thân của họ khóc kêu, còn có tiếng bác sĩ cùng các hộ sĩ cứu trị ồn ào náo động, hoà lẫn vào nhau chia thành một khúc nhạc bi ai ở đại sảnh.
Đọc thêm list full Truyện ngôn tình 18+ hay đặc sắc
Lâm Vi còn đang nói cái nào đó, Mộ Vãn nhẹ giọng đáp lời, tầm ánh mắt theo một người tiến vào phòng cấp cứu cạnh bên Khu Vực ồn ào bận bịu kia. Căn phòng không nhỏ, cửa sắt dày xuất hiện, cô thấy phía bên trong đều là kẻ tới tới lui lui, mấy vạt áo white color ở bên trong lướt qua như là sao băng xẹt ngang bầu trời.
Mộ Vãn nhìn vài lần, áp lực ở phía bên trong làm cô cảm nhận thấy có chút không dễ chịu, tầm mắt cô thu lại, chuẩn bị liên tiếp chờ thang máy. Trong nháy mắt tịch thu kia, đôi mắt dừng lại nhìn Hình ảnh ở chỗ nào đó. Giữa sự hỗn loạn ở trong nhà bệnh, có 1 chỗ phá lệ an tĩnh, hai người nam nữ đứng yên trước một nhỏ bé trai thân đầy máu nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh mét, không thể có sinh khí.
Mặt khác thường bác sĩ cùng y tá đứng một bên giường bệnh vẫn chưa chẩn trị cho bé, y tá hơi cúi đầu, hốc mắt có chút phiếm hồng, mà nam bác sĩ lân cận cô, thân thể hơi cong, cầm lấy bàn tay dính đầy máu and bùn của bé xíu trai. Diện mạo người bác sĩ này thực khiến cho người để ý, lông mi dài and cong như cánh cung, hai tròng mắt trong trẻo, sống mũi cao, môi mỏng mảnh hơi mím, như lá trúc bị nước mưa cọ rửa qua, ẩn vào rừng trúc um tùm bên trong, rồi lại chói lọi rõ ràng, tinh tế thanh thấu(*). Trên người anh có 1 loại khí chất hững hờ trong trẻo, anh như là tiêu điểm gián đoạn với ồn ào ở ngoài đại sảnh,như mảnh chủ quyền với Truyện sắc hỗn loạn ở ngoài núi xa, thoát trần thoát tục.
Anh nắm tay của bé bỏng trai, cổ tay áo blouse trắng nhiễm một số vết máu loãng, dần dần lan rộng nhưng anh không chú ý một chút nào, ngón tay thon dài ôm lấy tay nhỏ nhắn, mặt mày buông xuống, thần sắc bình tĩnh.
cảm giác áp lực vừa nãy có giảm sút, Mộ Vãn chớp chớp mắt, nhớ tới một Hình ảnh. Mấy năm ngoái ở nhà ga đợi xe tới, một người hành khách bất ngờ chết, có một vị tăng nhân đó là nắm tay người hành khách chết bất ngờ kia, siêu độ cho người nọ.
Bệnh viện cũng khá đầy đủ những tình huống không cứu đc, người bác sĩ ấy buông tay, kéo tấm vải trắng lên đỉnh đầu của đứa bé xíu, bố mẹ em sát bên khóc đến thê lương, Mộ Vãn trong thâm tâm hơi lạnh. Cùng lúc đó, Bên cạnh đó phân biệt tầm mắt của cô, anh ngước góc nhìn lại. Hai tròng mắt bình tĩnh sâu thẳm, nhẹ nhàng quét qua, giống một trận gió trong rừng trúc, làm Mộ Vãn nao nao nơi ngực, thu hồi tầm mắt.
Thang máy tới tầng một vang lên một tiếng “Đinh”, Mộ Vãn giương góc nhìn ba chữ “Phòng cấp cứu” ở trên cửa phòng bệnh, hỏi Lâm Vi một câu.
– trên tầng cậu nằm có phòng cấp cứu sao?
– Phòng cấp cứu gì? Cậu đang ở tòa nhà bên nào?
– Tòa nhà đối diện cổng bệnh viện.
– đó là khu cấp cứu! Tớ ở khu nằm viện!
Tới phòng bệnh của Lâm Vi, Mộ Vãn cất ô để vào một trong những bên, Lâm Vi đã bày bàn ăn bé dại chờ đón. Hai ngày trước Lâm Vi mới vừa cắt ruột thừa, chỉ rất có thể ăn thức ăn lỏng, cô nàng liền gào cháo trắng ở bệnh viện khó uống, chỉ là lúc đó Mộ Vãn còn ở nơi khác đóng phim. Diễn chấm dứt quay về Hạ Thành, sau thời điểm cất hành lý cô liền mua cháo sắp tới đây thăm cô ấy.
Coi thêm list đam mỹ cao h
– cảm giác thế nào? Còn đau phải không?
Mộ Vãn giúp Lâm Vi bày biện xuất sắc chén đũa, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Cô mới từ Văn thành trở về, Văn thành bên kia trời không mưa mà còn rất nóng, cho nên cô chỉ mặc một chiếc áo màu đen cùng quần đùi white color. Khi ngồi xuống, người mẫu bắt chéo cánh, tư thái thả lỏng mà lười biếng.
Mộ Vãn là một trong diễn viên nhỏ ở tuyến mười tám, hình ảnh bên ngoài thập phần diễm lệ, mặt trứng ngỗng chỉ lớn bằng bàn tay, mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, cằm nhỏ dại tinh tế, một đôi mắt to đen nhánh trong suốt, vũ mị mà hoàn toàn không phong tình. Cô cao một mét bảy, người mẫu chân dài eo thon, ngực cao mông nở, nhỏ mà dường như không yếu, cốt cảm cân xứng, dáng người cũng cực kì hoàn mỹ.
– chỉ cần miệng vết thương không nứt ra thì không đau.
Lâm Vi ăn cháo, có chút bỏng miệng, ăn dứt liếc nhìn Mộ Vãn một cái, còn Mộ Vãn nhìn cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
– Đang nghĩ về chuyện gì đó?
Lâm Vi vẫy vẫy cái muỗng trước mắt Mộ Vãn. Ngoài cửa sổ trời vẫn tồn tại mưa, những giọt nước tự trên cửa kính khi lăn xuống ghi lại một vệt nước uốn lượn, giống bác sĩ ở phòng cấp cứu tới tới lui lui, đọng lại trên bệ cửa.
– vừa qua thời điểm chờ thang máy tớ thấy một bác sĩ, y như tự mình làm siêu độ cho 1 bé xíu trai vừa qua đời.
Mộ Vãn hoàn hồn, đem sự tình nhìn thấy nam bác sĩ kia ở phòng cấp cứu kể cho Lâm Vi đọc Truyện xuyên không
Bác sĩ là cứu người, muốn đem người cứu sống, siêu độ lại là làm cho người chết, hai cái từ này đặt ở cạnh nhau thập phần xích míc. Nhưng mà Lâm Vi lại không tồn tại bất thần, ánh nhìn cô sáng lên, hỏi Mộ Vãn:
– Là bác sĩ Liễu rất tuấn tú có phải hay không?
– Cậu biết người đó à, thật sự rất soái.
Mộ Vãn cười, nhớ lại lúc lần đầu nhìn thấy mặt của nam bác sĩ, thực thanh đạm, nhưng đặc trưng khắc sâu vào ký ức là khoảnh khắc anh ngẩng đầu liếc nhìn cô ở phía đối diện.
– Bác sĩ ngoại khoa Liễu Khiêm Tu, tên hiệu Liễu đạo trưởng, ở bệnh viện này có rất nhiều cô nàng chăm chú anh ta.
Mấy ngày trước Lâm Vi bị đồng nghiệp ở phòng thao tác đưa tới khám gấp, là Liễu Khiêm Tu xem bệnh cho cô. Lúc ấy cô đau đến muốn chết, nhưng mà liếc mắt một lần liền nhớ mãi, làm xong xuôi giải phẫu liền thu hút tay y tá hỏi nhỏ dại.
Tên hiệu Liễu đạo trưởng này thật đặc sắc, Mộ Vãn nhờ vào sống lưng ghế, hỏi:
– Vì cái gì lại lấy tên hiệu như vậy?
– Anh ta tin Đạo giáo, nghe nói mỗi tháng anh ta đều sẽ xin nghỉ phép bốn ngày để đi tĩnh tu ở đạo quan nào đó. Nếu người bệnh được cấp cứu nhưng không qua khỏi, anh ta sẽ làm siêu độ cho bọn họ. Nhưng tính tình anh ta thực lạnh nhạt, đã không thủ thỉ với người khác, không tồn tại thất tình lục dục, giống như thần tiên đọc full Truyện kiếm hiệp
Nghe đến đó, tuyệt vời của Mộ Vãn so với Liễu Khiêm Tu mới xem như ví dụ, trách không được cô xúc cảm bên trên người anh mang theo cổ di thế độc lập tiên khí, nguyên lai là tin giáo.
– Người theo Đạo giáo chắc đều như thế, thanh tâm quả dục, một lòng tu luyện, đắc đạo thành tiên.
kể tới đây, Mộ Vãn liền không có nói tiếp, rốt cuộc nghị luận sau lưng người khác cũng không thực sự giỏi. Cô có tuyệt hảo không tồi với Liễu Khiêm Tu, cảm hứng từ đầu đến chân anh như là bị gột rửa qua, đặc biệt quan trọng thật sạch sẽ, hơn thế nữa khi làm bác sĩ anh tương hỗ người bệnh, làm người tu đạo anh sẽ siêu độ cho người bệnh đã chết, bỏ mặc có công dụng hay không, đều rất có thể an ủi người nhà của người đã hết.
Chúc bạn đọc truyện hết thuốc chữa vui vẻ!
Recent Comments