Công thật không lo trước tiếp sau đây chỉ là một trong những mẩu chuyện rất chi là đơn giản kể về hai cái giắc cắm thông đồng thành người một nhà
ra mắt truyện đam mỹ công thật không ngại trước sau
Tác giả: Sơ Nhất Ái Cật Đường
Thể loại: Truyện đam mỹ, hiện đại
Trích đoạn truyện Công thật không lo trước sau
Trần Thuật là gay, con non của quả đât y còn không yêu, đã tự giác buông tay sứ mệnh sinh sản truyền thừa, càng đừng kể đến chó con, nhưng mẹ y là nhân sĩ yêu chó, ba con chó trong nhà, hai con trong đó vẫn là hai của nợ EQ IQ đều thấp không rời tay được, ngẫu nhiên ba y không ở nhà, y lại không hay ho trở về, liền không tránh đc cũng phải giúp mẹ y dắt chó đi bộ.
Hai con Husky không rời tay đc kia y chưa lúc nào dắt đi ra, ba đứa nhìn nhau càng nhìn càng ghét, mẹ y cũng băn khoăn lo lắng sẽ phát sinh tình huống người chó cắn nhau, chung quy nam nhi mình đã sắp ba mươi, ở bên phía ngoài đánh nhau với chó, mặc dù có thắng cũng không tính là chuyện gì sáng rọi.
vì vậy Trần Thuật phụ trách dắt lão đại trong nhà quốc bộ, đứa con cả chân chính của mẹ y, Teddy*.
Xem thêm list truyện Đam mỹ sinh tử văn hay
Con Teddy này tên là Bia, đến nhà bọn họ sớm nhất có thể, cũng rất được mẹ y cưng chiều nhất, ở trước mặt mẹ đại nhân lăn lộn được còn tốt hơn cả Trần Thuật, áo len mặc bên trên người nó này đều là mẹ y tự tay đan, lần trước Trần Thuật có đãi ngộ bậc này, còn là hồi học Tiểu học đâu, sau này đều là mua. Chẳng qua Trần Thuật xem cái áo len thủng lỗ chỗ bên trên người Bia, cũng không thật hâm mộ, đôi khi lúc dắt nó quốc bộ, cũng khá đồng tình nó, cứ luôn xúc cảm một thân quần áo này của Bia đứng ở giữa đám chó, có chút tác động đến hình tượng cẩu sinh…
Bia được mẹ y nuôi hai năm, chỉ số lanh lợi tương đương với Trần Thuật được mẹ nuôi đến khi mười tuổi, đã tự giác tiến hóa thành một con chó bớt lo, biết người làm mẹ sơ ý không đáng tin, hết thảy đều phải phụ thuộc chính mình. Lại là con cả trong nhà, muốn làm tấm gương mũi nhọn tiên phong cho hai đứa em trai Husky khờ dại, cho nên trên căn bản Bia vẫn là ngoan, Trần Thuật bây giờ cũng sơ suất, đi hai vòng quanh quảng trường bé dại ở bên dưới lầu nhà mẹ y, mắt thấy Bia chui vào bụi cỏ nghếch chân sau xử lý, y cũng liền phi lễ chớ nhìn đi tìm chỗ hút thuốc.
Hút kết thúc hai điếu thuốc, móc tờ giấy quảng cáo mẹ y nhặt đc gấp thành túi con ra, chấn hưng tinh thần chuẩn bị đi xúc phân, lại đột nhiên phát hiện, không có thấy gì Bia!
Không ở chỗ vừa mới rồi đi giải quyết!
Trần Thuật ban đầu còn chẳng tất tả gì, trước kia cũng từng xảy ra chuyện gần giống, còn chưa kịp làm gì Bia đã tự mình chạy về nhà, y thậm chí cũng chưa run sợ tìm, đầu tiên không chút hoang mang xử lý “sản phẩm”, kế tiếp mới lờ đờ gọi vài tiếng: “Bia, Bia?” Đọc thêm Truyện xuyên không
Giọng Trần Thuật rất dễ nghe, tuy rằng vài năm nay làm một thống trị tiêu thụ, bị nhuộm đẫm không ít thuốc lá cùng rượu, mặc dù vậy trong giọng y tự mang trong mình một chút lười nhác, ngạo mạn, làm cho thanh âm cũng có vẻ quý xờ tộc.
chính vì như thế người đi qua sát bên nghe y kêu, ba năm lần liền nhiều khi có vài vị đi lên hỏi: “Bia gì? Bán thế nào?”
trong thâm tâm Trần Thuật trúng một mũi tên, nghĩ cái trình độ chuyên môn đặt tên này, mẹ y xem như đã đạt đến đỉnh cao, Bia là lão đại nhà bọn họ, hai con Husky phía sau, phân biệt gọi là Cola cùng Nước Khoáng… Còn may ba con này là bóc tách ra dắt đi bộ, nếu như không y kêu thành một chuỗi, không chắc sẽ sở hữu được người lại đây đối vế bên dưới cho y: Lạc rang hạt dưa cháo bát bảo?
Tìm hai vòng, không có thấy gì bóng dáng Bia, Trần Thuật có điểm hoảng. Tuy rằng y cũng chính là con ruột, nhưng địa vị ở gia đình rành rành ra đó, trước mắt Bia chính là được sủng ái hơn y nha, giờ nếu là mất, đừng nói mẹ, ba y phỏng chừng cũng sẽ không còn tha cho y. Giữa trời lạnh, Trần Thuật đổ các giọt mồ hôi, lãnh tĩnh lưu ý đến một chút, mau chóng về nhà, chỉ số mưu trí của Bia vẫn tồn tại, có lẽ rằng đã tự mình trở về!
Quả nhiên đi vòng qua bụi cây trọc bẹp do mùa đông, còn chưa tới cửa tòa nhà, Bia đã vui mừng nhào về chỗ y, Trần Thuật buông lỏng, không mất là tốt rồi, miệng lại mắng lên: “Mày chạy đi đâu, còn hoàn toàn có thể để người bớt lo chút không? Mày nói mày cũng lớn rồi, sao còn như thế…”
Lời còn chưa hoàn thành, Bia bổ nhào vào bên dưới chân y, một tên khác cũng bổ nhào tới trước mặt y, hai tay bắt lấy vai y.
Trần Thuật bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn, tên này cao không thua kém y bao nhiêu, có lẽ rằng còn khỏe hơn một chút? Gương mặt rất đẹp trai rất anh khí còn rất kiên định, tóc phi thường ngắn, khiến khuôn mặt thêm vài phần khỏe khoắn. Gương mặt này hiện tại lòi ra đỏ ửng tỏa ra hơi nóng, cách lại gần, xong xuôi khoát đã sắp dán đến trên mặt Trần Thuật, trong trái tim Trần Thuật lạng lẽ cho bảy điểm, bộ dạng tuy rằng rất đẹp trai, nhưng quá mãnh liệt, so với khoản này hứng thú của y không lớn, mang theo cũng không đủ chim nhỏ dại nép vào người…
“Chó anh à chó anh à? Có phải chó anh hay không?” Trần Thuật ở bên kia còn đang nghĩ lung tung, tên này đã đổ ập xuống kêu to một trận, sắp cắn lên rồi.
Đọc thêm truyện cưới trước yêu sau
Trần Thuật nghe cách dùng từ của cậu ta, nhíu nhíu mày, trước tiên cúi đầu nhặt dây thừng của Bia lên, lặng ngắt lùi về sau một bước, không vui mở miệng: “Nói ra sao đâu, ai chó chứ?”
“Có phải chó, của, anh không?” giới trẻ kia khó chịu đến mức âm thanh cũng không liền lạc.
“Nha, giờ thì đúng rồi, phải đưa đi cả chữ “của” chứ.” Trần Thuật cười, phủ nhận: “Không phải, không phải chó của mình.”
“Không phải?” người trẻ tuổi sửng sốt, lập tức lại kêu lên: “Không có khả năng! Tôi đã đuổi nó hồi lâu, rõ ràng thấy nó chạy về phía anh, lại nói Chưa hẳn chó của anh, anh nhặt dây thừng buộc nó làm gì?”
“Cậu kêu cái gì nha.” Trần Thuật thầm nhủ giọng đứa nhỏ này thật đúng là dễ nghe, thật tuổi trẻ thật sáng ngời mà. Y vừa thấy thái độ này của người ta liền biết cam kết là Bia tạo sự chuyện xấu gì, khởi nguồn từ thói quen công việc và nghề nghiệp, vì gia hạn ưu điểm khi đàm phán, lúc càng vô lý thì càng phải ngạo mạn, y phi thường bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: “Xác định không phải chó của tớ, nhưng cậu có chuyện gì nói theo cách khác với tôi, là chó của mẹ tôi.”
“…” thanh niên vừa qua còn khí thế hùng hổ, hiện tại đột nhiên cứng họng, trừng mắt nhìn, một câu cũng không nói ra được!
Trần Thuật cũng kỳ quái, rà ra đa lên lên xuống xuống đánh giá, chủ động hỏi: “Nó cắn cậu?” đối phương mặc rất bí mật, nói vô nghĩa, dù sao trời lạnh như thế, chỉ xuất hiện cùng tay lộ ở phía bên ngoài, một chút vết thương cũng không tồn tại.
“Nó!” thanh niên đỏ mặt trướng đầu.
“Cắn chó nhà cậu?” Trần Thuật lại nhìn phía sau giới trẻ xem, không tồn tại đương sự khác hay chó khác mà.
“Nó!” người trẻ tuổi đầy mặt khuất nhục.
“Tiểu trên xe cậu?” Trần Thuật đành phải lại đoán.
“Còn quá đáng hơn thế!” thanh niên đầy mặt bi phẫn kéo quần bò mình một chút, chỉ ống quần nói với Trần Thuật: “Tự anh xem đi!”
Trần Thuật theo hướng ngón tay hắn nhìn nhìn, một mảnh nhỏ chất lỏng cực kỳ không ví dụ, nếu như không nói còn thật không phát hiện được, này mẹ nó Chưa hẳn là nước tiểu đi – ý nghĩ đó vừa lóe lên một chiếc, trước lúc kịp xấu hổ y đã cười ầm lên không còn ức chế: “Ha ha ha ha ha ha, cậu, cậu, nó, nó, nó gì kia cậu? Ha ha ha ha ha…”
Xem Trần Thuật cười tới ngửa tới ngửa lui, thanh niên cũng thiếu chút nữa banh không trụ, xém chút nữa liền cùng bật cười, may mà ở đầu cuối nghĩ tới mình chính là người bị hại, mẹ, chuyện này nếu không phải phát sinh trên chính người mình, vậy xác thực là rất bi ai cười, chỉ mới nghe người ta mắng qua: “Thật xui xẻo!*”, nhưng bị chó không còn miêu tả gì kia, chưa biết đã có ai từng bị chưa!
Chúc bạn đọc truyện ‘Công thật không phải lo ngại trước sau’ vui vẻ!
Recent Comments