Review truyện Trọng Sinh Chi Linh khoảng cách tiếp xúc

Trọng sinh chi linh khoảng cách giao tiếp kể về 2 hero Quan Hủ Hành & Yến Tử Thanh, theo dõi truyện ngay bạn nhé.

giới thiệu truyện đam mỹ trọng sinh chi linh khoảng cách giao tiếp

Tác giả: Phiền Lạc
Thể loại: đam mỹ, xuyên không

Trích đoạn truyện trọng sinh chi linh khoảng cách giao tiếp

Vào buổi tối, phía bên trong thư phòng của Quan gia ở lầu ba, một thanh niên tráng lệ đứng ở đó, hai tay để bên cạnh hông kề sát vào mép quần, ngón tay cũng chính vì khẩn trương mà hơi hơi co lại, Trong khi muốn kéo rách cả quần tây, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông hững hờ đối diện, lại theo bản năng buông ra. Bầu không gian trong thư phòng rất thấp, thấp đến nỗi khiến hắn cũng chẳng thể nào duy trì được hô hấp bình tĩnh vốn có.

“Đây là có chuyện gì?”

Quan Hủ Hành nhìn lướt qua tư liệu để trên bàn, văn kiện không nhiều lắm, lại thẳng tắp chỉnh tề, chào làng sai lầm của người người trẻ tuổi.

thắc mắc quá mức bình tĩnh, lại càng khiến thanh niên thêm khẩn trương, những giọt mồ hôi lạnh đều chảy đầy trán.

“Thiếu hụt công khoản, mua vào số lượng lớn dược phẩm không cần thiết.” Quan Hủ Hành hừ một tiếng, “Quan Nguyệt, cảm ơn con đã Tặng cho ta phần hậu lễ lớn như vậy vào ngày sinh nhật năm mươi của ta.”

“Ba…” Quan Nguyệt muốn biện giải, nhưng đối diện với góc nhìn sắc bén của thân phụ mình, lại cúp đuôi không dám mở miệng.

hình thức của Quan Hủ Hành cũng không tính là một trong những người vượt mức nghiêm khắc, gương mặt kia còn lòi ra sự nho nhã ôn hậu (ôn hoà + hiền hậu) tưởng chừng như chỉ mới bước qua tuổi bốn mươi, chỉ là sự lãnh khốc của y đc biểu lộ qua khi y tĩnh mịch mà thôi. Tương tự như hiện tại, Quan Nguyệt gần như có 1 loại cảm hứng tuyệt vọng hít thở không thông,Truyện sắc  hoảng hốt nhớ lại một câu nói mà người trong giới thương nhân thường nhắc tới —— Đừng cùng Quan Hủ Hành đối địch, nếu như không, trước hết hãy chuẩn bị tốt quan tài đi!

Hắn cũng sẽ không còn vì quan hệ huyết thống mà ôm bất kì màu đỏ may mắn nào, tham ô mấy trăm vạn công khoản, hắn đã sớm dồn bạn dạng thân vào ngõ cụt chẳng thể nào quay đầu lại được. Phụ vương hắn sẽ giết hắn, nếu hoàn toàn có thể…

thời hạn tương tự bị đứng lại, ít nhất thời khắc này Quan Nguyệt mong là vậy.

“Con đem công khoản dùng ở đâu?” Nghe đc câu hỏi lạnh lùng từ phụ vương mình, Quan Nguyệt thống khổ mà nhăn mi lại, sau đó 1 trận trầm mặc liền từ chối.

Quan Hủ Hành không hỏi nữa, nói: “Ngày mai không ổn định cách chức, công tác kia sẽ giao cho tất cả những người khác quản lí.”

Không nghĩ tới phụ vương hắn sẽ khoan hồng độ lượng như vậy, Quan Nguyệt ngẩng đầu lên ngạc nhiên mà nhìn y, Quan Hủ Hành lại hờ hững đem tư liệu đẩy sang 1 bên, “Trong vòng một tháng đem công khoản thiếu vắng bổ sung cập nhật lại, còn nếu không, ta sẽ giao cho cảnh sát.”

Quan Nguyệt sắc mặt lập tức trắng bệch, “Ba…”

“Đi ra ngoài!” Quan Hủ Hành nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói ngôn tình cao h.

giải thích đó là từ mà y không muốn nghe nhất, y vừa mới rồi cho Quan Nguyệt thời cơ, là chính hắn từ bỏ.

hiểu rõ tính tình của cha mình, Quan Nguyệt không dám nói nữa, bé dại giọng lui ra bên ngoài. Đi tới cửa lại quay đầu nhìn lại, ánh nhìn tạm dừng bên trên gạt tàn đã đầy tàn thuốc.

“Ba, ba đừng hút thuốc nhiều, so với thân thể không tốt.”

Cửa đóng lại, Quan Hủ Hành vẫn như trước không mở mắt, chỉ vỗ nhẹ ngón tay xuống, đèn cảm ứng liền phụt tắt. Bóng tối xâm nhập vào căn phòng, chỉ chừa lại một tia ánh sáng đạm bạc, đó là từ mẩu thuốc lá mà ra, ở giữa hai ngón tay của người sở hữu chậm trễ cháy lên.

Ài… Trong bóng tối, y khẽ thở dài.

Trong năm đứa con, đứa thứ hai Quan Nguyệt là đứa khiến y yên tâm nhất, tuy rằng tính tình có chút nôn nóng nóng nảy, nhưng bên trên phương diện công tác chưa từng tạo ra sự sai trái nào, cho nên y đem quyền hành lớn nhất ở C.ty giao cho nó, lại không nghĩ tới này lại đá lại cho bản thân mình một vấn đề lớn như vậy.

mặc kệ người nặc danh gửi tư liệu này tới cho y là ai, đó không cần thiết, quan trọng là… Quan Nguyệt đã cô phụ sự lòng tin của y!

Tiếng động huyên náo theo cửa sổ bên ngoài truyền vào, bất quá lại không truyền tới đc trong trái tim người con trai. Ánh trăng rọi xuống, ở nửa sườn mặt của y xẹt qua 1 đường trắng bệch.

Đôi mày nhíu lại bên dưới ánh trăng càng đặt biệt rõ ràng, năm tháng tựa như chạm trổ lên, vô thức để lại những dất vết ở trên gương mặt. Có lẽ rằng không có thấy gì rõ, nhưng cũng không có cách nào bỏ qua, hơn nữa mọi khi cơn đau kia kéo tới, phần dấu vết này lại càng chứng tỏ sự sống sót của nó.

Rốt cuộc, đầu mẩu thuốc lá cũng đã sắp cháy tới cuối ngọn, trước khi nó đem đến nỗi đau xót trên da thịt liền bị người chủ của chính nó dập tắt, ném vào gạt tàn bên cạnh, Quan Hủ Hành nắm bắt thời điểm rất chuẩn, không cần mở mắt, cũng đều có thể dễ dãi tiêu trừ tai hoạ ngầm.

Bất luận là một cái sai lầm bé dại gì đều hoàn toàn có thể biến thành vết thương chí mạng, đó là câu nói mà ngày trước tiên khi y bước chân vào giới kinh doanh đã khắc sâu, không mong muốn mấy đứa bé dại của y đều không làm được chuyện này. Mà y, còn hoàn toàn có thể giúp đỡ tụi nó trong bao lâu nữa đây? Người nam nhi lại đốt một điếu thuốc, nhưng lại không tồn tại hút, chỉ ở trong bóng tối tĩnh mịch thưởng thức mùi khói từ điếu thuốc này.

Gió nhẹ đêm tối đem những bạn dạng nhạc du dương từ phía bên dưới lầu từng bước dẫn dắt lên, giai điệu rất thoải mái, nhưng vẫn cảm nhận thấy có chút gì đó đơn điệu. Bạn dạng thân y là nhân vật chính của hôm nay, nhưng lại không có ai tới mời y.

Đọc Truyện ngôn tình ngược hay tại đây

Người trong nhà đều sợ y, tiệc mừng thọ cũng chỉ là hiệ tượng, làm bạn với y ngoại trừ ánh trăng, chỉ với lại tấm hình treo tường ở đối diện. Người phụ nữ nằm phí trong Hình ảnh tươi cười nữ tính, trong trí nhớ của y, người đàn bà này là 1 trong những người vợ rất ôn nhu, cũng khá an tĩnh, đây là vấn đề mà y thỏa mãn nhất của đối thủ. Đáng tiếc người phụ nữ chỉ để lại cho y ba đứa con tiếp nối liền bất ngờ qua đời, thời gian trôi qua đã quá lâu, lâu đến mức y thậm chí còn không nhớ nổi tên của người con gái này.

Lồng ngực truyền tới cơn đau nho nhỏ tuổi, Quan Hủ Hành theo phiên bản năng đè lại ngực mình, thông qua mấy tuần ở đầu cuối, cơn đau cũng không thể đau khổ như lúc trước kia. Có lẽ rằng là y đã thích ứng rồi, cho dù là một trong những người nam nhi có nghị lực bao nhiêu đi nữa, đối diện với nhỏ xíu đau cũng biến thành chùn bước.

“Chỉ còn sống chưa tới đc ba tháng, ông không muốn nói cho lũ nhỏ dại sao? Có lẽ nên nghe một chút cảm nhận của tụi nó.” Ông bạn già kiêm bác sĩ Đỗ Dao đã có lần ý kiến đề nghị qua với y.

Quan Hủ Hành cự tuyệt, cuộc đời y không cần tới người khác chỉ tay năm ngón, cho mặc dù là những đứa con có cùng máu mủ với y. Huống chi… Tiểu nhân trong thâm tâm Quan Hủ Hành lại có suy nghĩ rằng, có lẽ tụi nó đã muốn y sớm biến mất thì có. Cái mà tụi nó quan tâm chính là việc buôn bán cũng tương tự thị trường chứng khoáng của Quan gia, phần di sản được chia bao nhiêu, chứ đối với một người phụ vương luôn luôn áp đặt chúng ta, đó mới đó là người mà bọn họ không cần phải chăm sóc nhất.

“Ông nên cho tụi nhỏ nhiều thời cơ để phát huy.”

“Tôi nghĩ đàn nó không có tài năng đó đâu.”

Người không có tài năng cũng là người không tồn tại tư cách để kế thừa gia nghiệp, đây là y học được từ thân phụ mình, và y cũng dùng những thứ này lên con của mình. Y không biết phiên bản thân có bao nhiêu nghiêm khắc, nhưng nếu lũ nó ngay cả một cửa ải đều không qua đc, vậy căn bản không còn xứng để mang họ Quan!

Tiệc mừng thọ năm mươi được gia công rất phô trương, đối với bất kì các năm ngoái đều làm cho y thêm phiền chán. Một nhà anh cả cùng em trai đều tới chúc thọ, lại như có như không mà lưu ý y nên cho đám con cháu một chút cơ hội, bị y một hơi không đồng ý. Còn hơn năm đứa nhỏ tuổi nhà y, mấy đứa cháu kia lại càng bất tài, y không muốn đem cơ nghiệp mình vất vả chèo lái giao cho bầy vô dụng đó.

Em trai Quan Hủ Kiệt thẳng thắn phất tay bỏ đi, còn cười lạnh châm chọc một đứa con riêng cũng đều có thể sang chảnh như thế. Không sai, y là con riêng, nhưng các gì mà y có được thời điểm hôm nay đều là do tài năng của mình y giành lấy, y hy vọng những đứa nhỏ của bản thân đều hoàn toàn có thể làm được điều ấy. Nhưng đáng tiếc, y nghĩ là 1 trong những chuyện, cho dù có 1 ngày như vậy đi nữa, y cũng sẽ không còn nhìn thấy đc.

bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa nhè nhẹ, một thanh âm già nua vang lên: “Lão gia, toàn bộ mỗi cá nhân đều ở bên phía ngoài đợi ngài, ngài có muốn xuống ngồi một chút hay không?”

Đọc thêm truyện  ngôn tình sắc

Dám quấy rầy mạch suy tư của y chỉ hoàn toàn có thể là lão quản gia, người này vẫn luôn ở bên cạnh y từ thời còn thơ ấu, hiện tại cũng đã trên bảy mươi tuổi. Lão quản gia còn có một đứa cháu gọi là La Trình, là một trong những đứa nhỏ dại rất thông minh, bất quá Dường như cũng đã lâu rồi y chưa nhìn thấy nó…

Ngón tay đột nhiên truyền tới xúc cảm đau nhói, thuốc lá đã cháy tới cuối ngọn, Quan Hủ Hành cuống quýt đem nó dập tắt, vừa qua nghĩ tới xuất thần, lại quên mất điếu thuốc giữa ngón tay.

“Lão gia?” không có tiếng replay, lão quản gia lại hô một tiếng.

“Lát nữa ta sẽ xuống.”

Một màn ở bữa cơm tối vừa rồi y còn chưa có quên đâu, Quan Hủ Hành kìm lòng không đc mà nhíu mày.

Đứa con thứ ba là Quan Phong đưa theo một anh bạn đẹp trai tới chúc thọ, còn ở trước mặt mỗi người nắm tay có phát ngôn quan hệ của hai người, chuyện này đến quá đột ngột, thật sự khiến y rất phẫn nộ. Biết rõ thân thể của chính mình không hề chịu đc nóng nảy, nhưng vẫn như cũ không nhịn được khó tính.

Chưa hẳn là y giận con của bản thân mình xuất quỹ, mà là sắc mặt của các tên đang xem kịch vui kia khiến cho y khó chịu. Quan Phong càng lúc càng khẩn trương, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt lo âu, y cười, kêu người hầu ban đầu dọn cơm, dùng thái độ thong dong để đánh tan bầu không gian áp lực lúc đó. Ở trong những tình huống như thế, y sẽ không để cho người ngoài có cơ hội chế giễu. Khó tính ra mặt, chỉ có đàn ngu mới đi làm việc.
Chúc bạn đọc truyện Trọng Sinh Chi Linh khoảng cách giao tiếp vui vẻ!