nhận xét truyện ngôn tình ‘Cơn Mưa’

Reviews ngôn tình tiến bộ ‘Cơn Mưa’

Tác giả: Khang Thành
Thể loại: Truyện ngôn tình, văn minh

Trích đoạn truyện cơn mưa

Hai tiếng sấm vang lên, mưa như trút nước.

Cơn mưa to bất thình lình kéo đến, Trần Nham đang đứng bên trên bờ ruộng tất tả thu dọn dây micro, phía đằng trước, Tiền Văn cầm máy quay phim chạy trối chết đến căn nhà gỗ.

Thông tín viên (1) bên ủy ban xã chạy được một nửa, rồi dừng lại một lúc, chờ cô đuổi kịp.

(1) Thông tín viên: Người làm nhiệm vụ đưa tin tức hoặc viết bài cho 1 tờ báo, tạp chí hoặc thông tấn xã, nhưng không thuộc biên chế tòa soạn.

Trong làn mưa xum xê, một tay Trần Nham ôm microphone trước ngực, tay kia che trán, chóng vánh chạy đến.

Tháng chín, liên tục một tháng trời không mưa, rau dưa trong ruộng đất vùng ngoại ô đã cháy khô. Dân trồng rau khổ không nói lên lời, vấn đề cung cấp rau xanh cho dân thành phố trở nên nghiêm trọng.

Trần Nham mới sáng sớm đã phụng mệnh cùng với quay phim tới vườn rau cách thành phố hai mươi cây số, đầu tiên là thì thầm, kế tiếp phỏng vấn bắt đầu, những giọt mồ hôi tuôn ra như mưa.

Vừa mới quay cảnh sau cùng, không ngờ mặt trời đang nóng hừng hực ở phía đông, phía tây bỗng chốc mưa như trút nước.

Đồng ruộng khô hạn lâu ngày gặp mặt mưa, đất cát cuốn lên cuồn cuộn.

Hạt mưa rơi trên cây trồng, vang lên tiếng lộp bộp.

Nhà gỗ được xây kề bên bờ ruộng, thông thường dùng để nông dân nghỉ ngơi, phía bên trong chỉ có một bộ bàn gỗ & mấy băng ghế dài cọc cạch, góc tường có 1 đống dụng cụ làm nông & mấy bình thuốc trừ sâu, phân hóa học được xếp lộn xộn, một mùi gay mũi thoang thoảng trong không khí.

Đọc thêm thể loại truyện sắc hiệp

Thông tín viên bên ủy ban xã kéo dây đèn, ngọn đèn duy nhất được treo bên trên xà nhà lập tức sáng lên, ánh sáng gold color nhờ nhờ, bật hay là không bật cũng như nhau.

Căn nhà lờ mà lờ mờ, ẩm ướt dơ bẩn.

Thông tín viên phủi nhẹ giọt nước bên trên người, nhìn ra ngoài cửa, giọng nói mang đậm giọng địa phương: “Cuối cùng cũng có thể có một trận mưa to.”

Quay phim Tiền Văn ngồi sát bên bàn, cau mày. Anh ta cầm chiếc khăn lông to, không lau nước trên gương mặt mình, mà chỉ lo lau máy quay.

Lau khô kết thúc, khởi động lại máy, chạy thử, quản lý và vận hành.

Một lát sau, ở đầu cuối anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Giỏi lắm, làm tao sợ muốn chết.”

chiếc máy này ba trăm ngàn. Xảy ra vấn đề gì anh ta sợ bù tiền lương vào cũng không đủ.

Lớp bụi bên trên băng ghế quá dày, Trần Nham không ngồi xuống, cô đứng trước cửa, vừa nhìn trời mưa vừa lau tóc.

Dự báo thời tiết lúc này 32°C, không nghĩ trời lại mưa to đến vậy.

Sắc trời hỗn độn, mưa to ào ào, của nhà ngày càng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cánh cửa đang mở.

Trần Nham đứng ngược với ánh sáng, trong cả chiếc áo váy cũng đã ướt một nửa, làm từ chất liệu vải sợi bông dính sát vào da thịt, một góc váy dán vào cẳng chân, từng giọt bùn nhỏ dại xuống.

Cô cảm thấy giận dữ, nhấc cẳng chân lên, khom người xuống lau, góc váy phủ xuống bên dưới.

Tiền Văn nhìn chằm chằm vào cửa, giống như đang nhìn bóng sườn lưng của cô, lại giống như đang nhìn cơn mưa.

Nhìn một lúc, anh ta lại cúi đầu xem máy móc.

“Vẫn còn một trong những cảnh chưa quay nữa, mưa thế này máy móc cũng không còn dùng được, tính làm ra làm sao đây?” Giọng nói của anh ta chìm nghỉm trong tiếng mưa ào ào, không nghe thấy rõ.

qua 1 lát, Trần Nham lau khô vết nước trên người, quay đầu lại nói, “Không quay nữa, chờ lát nữa thì về.”

Thông tín viên nghe cuộc nói chuyện của chúng ta, nhìn đồng hồ, lập tức vùng dậy cười nói: “Anh chị à, tôi vừa gọi xe đưa chúng ta đến ủy ban thị trấn, ăn bữa cơm rau dưa ở nhà khách đã rồi hẵng đi.”

sau thời điểm pháp luật thứ tám của trung ương được thực thi, thì khoảng không nhà ăn của nhà khách chính phủ là nơi tiếp đón rất tốt của các bộ ngành.

Trần Nham nhìn đồng hồ, “Mới hơn mười giờ, còn sớm. Không cần khách khí, Shop chúng tôi còn phải trở về sớm.”

Nói xong nhìn Tiền Văn.

Đọc thêm list Truyện ngôn tình cao h

Tiền Văn nhìn cô, “Được, vậy thì trở lại thôi.”

Khi bố trí hành trình, anh ta chưa khi nào làm Ngược lại cô. Anh ta biết cô không thích xã giao.

Thông tín viên sao rất có thể thả họ đi, sống chết gì cũng phải giữ đc họ ở lại. Nhưng mà Trần Nham nói một là một, cho dù anh ta giữ ra làm sao, một chút cũng không tồn tại ý định ở lại.

sau cùng không thể cách nào khác, anh ta chỉ có thể cầm di động lên, gọi xe đến đưa bọn họ quay về.

Sau nửa tiếng đi xe, đến đài truyền hình thì vừa vặn tới giờ ăn cơm.

Chuyện thứ nhất hai người vừa vào phòng thao tác là thay bộ quần áo thật sạch.

ở trong phòng thao tác Trần Nham chỉ để một cái áo đồng phục quảng cáo và một cái quần đen bó sát người, bộ quần áo này được mặc trong hoạt động trước đây của phòng đài. Khi cô thay xong ăn mặc quần áo bước ra khỏi WC, bắt gặp ra Tiền Văn đã thay một cái áo phông thật sạch, đang ngồi dựa vào bàn làm việc hút thuốc thì thầm với 1 đồng nghiệp nam khác.

mỗi cá nhân đang tám chuyện, cười đùa hi hi ha ha, đều nói tới thảm cảnh của bản thân mình trong cơn mưa to này.

Trong tay Tiền Văn cầm hộp cơm, thấy Trần Nham đi vào, dùng hộp cơm gõ xuống mặt bàn, “Đi ăn cơm không?”

Trần Nham chậm chạp khởi động máy tính xách tay, “Hôm nay là thứ tư, tôi không đi.”

Thực đơn trong nhà ăn đều thắt chặt và cố định theo tuần, thứ tư có món ăn mặn, thịt thỏ kho. Hồi nhỏ tuổi Trần Nham từng nuôi một con thỏ, món ăn này làm đáy lòng cô cảm thấy rất ghê tởm.

Tiền Văn từ bên trên bàn nhảy xuống, đi tới trước mặt cô, nở nụ cười tươi roi rói, “Nếu không tôi đưa cô đi ăn một bữa ngon nhé? Đi thôi.”

Trần Nham lật cuốn sổ ghi chép bên trên bàn, nhìn anh ta: “Anh đi đi, bên tôi còn phải tương tác với một người, một giờ rưỡi còn phải tới phòng biên tập.”

“Vậy tôi mang cái gì đó lên cho cô ăn nhé?”

“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi.”

“Tiền Văn, cùng đi với nhau đi, hôm nay tôi không mang thẻ cơm, cậu cà thẻ giúp được không?” Đồng nghiệp nam lúc nãy chuyện với anh ta mở miệng.

Tiền Văn liếc mắt nhìn Trần Nham một cái, không nói gì, nôn nóng đi tới, “Đi thôi.”

Không tới một lát, cục bộ nhân viên ở trong nhà thao tác đi hết.

Trần Nham gọi điện thoại thông minh cho những người bên sở khoa học nông nghiệp, đại khái muốn giải thích trận mưa này có ảnh hưởng như thế nào đến cây trồng nông nghiệp, hẹn thời gian ngày mai phỏng vấn.

xử lý ngừng tất cả, cô nhìn thời hạn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cửa sổ.

bên dưới lầu là con đường nhỏ tuổi thông tới nhà ăn, cây trồng hai bên được cơn mưa gột rửa trở nên xanh biếc, từng đám người túm năm tụm ba cầm ô chậm rãi dịch rời.

Mưa đã bé nhiều hơn không ít, chỉ còn những giọt mưa nhẹ nhàng bay trong bầu trời bi thương.

Nhìn một khi đến nhàm chán, cô đưa ra quyết định ra bên ngoài xử lý bữa trưa.

nhà hàng dân gian quanh chỗ cô làm hiếm hoi lắm, chỉ có 1 cửa tiệm mì sợi đã cũ & một quán ăn Shaxian Xiaochi (2). Trần Nham cầm ô, lướt qua hai quán ăn này, vẫn bước về phần bên trước.

(2) Shaxian Xiaochi: Chuỗi nhà hàng nổi tiếng bán đồ ăn vặt Trung Quốc.

Đọc thêm đam mỹ cao h

Trong làn mưa lất phất, không gian trở nên ẩm mốc tươi mát, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.

Đang trong thời gian ăn cơm trưa, nên lượng xe và người quốc bộ bên trên đường không tính là nhiều, ánh đèn ở cột đèn giao thông mông lung, trong không gian nhiều lúc vang tiếng còi xe chói tai, các người trong chốn đô thị đang hưởng thụ các tiết tấu hoàn mĩ bất chợt vang lên trong làn mưa.

Cũng không quá đói bụng, cũng không thật sự muốn ăn thứ nào đó, lại chưa biết nên ăn thứ gì. Trần Nham đi đc một lúc, nhận ra mình đã tản bộ không mục đích qua hai con phố.

Khi nhìn thấy một tiệm bánh mì, cô dừng lại, cụp ô, đi vào.

Cô mua một cái bánh sừng bò & một cốc latte nóng, phân biệt trong tiệm chỉ có hai bộ bàn là có người ngồi.

Cô vắng lặng đứng trước cửa tiệm nhìn mọi người đang đi bên trên đường, chợt nhớ vừa mới đây Bên cạnh đó có 1 khu vui chơi công viên nhỏ tuổi.

Trần Nham năm nay 26 tuổi, sau thời điểm tốt nghiệp một trường ĐH 985 (3) thì thi vào đài truyền hình, đã làm phóng viên báo chí ở đây ba năm. Trong cái thành phố không lớn này, dĩ nhiên cô đã chạy đến hết các nơi từ to đến nhỏ dại, từ ngóc ngách đến ngõ cùng.

(3) Là những trường đại học trọng điểm thuộc “công trình 985” của chính phủ Đài Loan Trung Quốc. Năm 1998, China đề ra chương trình 985 tập trung đầu tư chi tiêu cho 9 trường đại học nhằm mục tiêu đưa những trường này thành những đại học đẳng cấp quốc tế.

Nhìn thấy bốn chữ đỏ “công viên Tân Thành” được in bên trên tảng đá lớn lân cận cổng vào, y như lúc đặt tiêu đề, cô hơi nhếch khóe môi lên.

đây là một khu dã ngoại công viên cũ đc sửa lại, trước đây thu vé vào cửa, vài trong năm này thì không thu nữa.

khu vui chơi công viên đc xây đắp dựa trên một ngọn núi nhỏ tuổi không đảm bảo lắm, trên núi trồng không ít cây tùng. Bên dưới núi có một đầm nước không lớn, bên phía trong có tương đối nhiều núi giả, liễu lân cận hồ rủ xuống chạm tới mặt nước. Vài trong năm này chính phủ thi công thành phố hiện đại toàn quốc, bên trên núi dựng thêm 1 đình nghỉ mát, ghế đá, cùng với một số dòng thiết bị tập thể dục, có khá nhiều người già sắp tới đây để tập luyện.

buổi trưa trời mưa, khu vui chơi công viên vắng người.

Có hai ông già đang bật ô, ngồi ở bên bàn đá tập kết niềm tin đánh cờ, bàn cờ bằng gỗ đã ướt 1/2.

Trần Nham đi ngang qua họ, bọn họ vẫn không thể động đậy.

Cô đi lên núi.

Cô phát hiện, cô Chưa hẳn là vị khách duy nhất lên núi.

có một người đang đứng bên ngoài đình nghỉ mát bên trên đỉnh núi, bên phía trong cũng đều có một người đang ngồi.

Người con trai ở phía bên ngoài đứng dưới tán cây, đưa sườn lưng về phía đình. Trong làn mưa lất phất, anh ta Ngoài ra đang cúi đầu hút thuốc.

bên trong là một trong những người nam nhi đang đọc sách, ngồi tận cùng phía bên trong đình. Phía sau anh ta chính là sườn núi, cây xanh hoa cỏ xanh lè trải dài, cành lá lay động trong làn gió nhẹ của cơn mưa phùn, nhẹ dịu đung đưa.

Anh ta cúi đầu rất thấp, tưởng chừng như đang dán mắt vào trang sách.

Trần Nham không để ý rất nhiều.

Cô ngồi ngay cửa ra vào đình nghỉ mát, đặt ô bên dưới chân, cũng lấy trong túi một quyển sách and một chiếc bút, vừa ăn bánh vừa đọc, các chỗ quan trọng thì sẽ ghi chú vào.

Từ năm ngoái cô đã bắt đầu thi chuyên viên công vụ, nên đã hình thành thói quen lúc nào cũng đưa đi sách, hoàn toàn có thể đọc sách bất cứ lúc nào bất kể ở đâu.

Mưa vẫn nhẹ nhàng rơi, gió vẫn chầm chậm thổi, trong làn mưa cây xanh tỏa ra mùi hương thoang thoảng thấm vào lòng người, xung quanh yên tĩnh mà thanh u.

Đọc Truyện đam mỹ sủng

Cô ban đầu quan tâm đến người con trai ngồi trong đình sau lúc nghe thấy âm thanh trong cổ họng anh ta phát ra khác hẳn với âm thanh người thông thường.

Một tiếng ngâm nga. Ngắt quãng, cao cường, nhịp điệu đều đều.

coffe rời khỏi môi, cô kìm không đặng đưa mắt bình chọn anh ta.

Mái tóc anh ta đc cắt rất ngắn, mặc một cái áo phông màu xanh bằng vải sợi & chiếc quần soóc black color, bên dưới chân là đôi giầy đi biển gray clolor sậm, tay chân không thiếu thốn, trọn vẹn không khác với người bình thường.

Nhưng tư thế anh ta đọc sách…… phải nói là không đc tự nhiên.

khắp cơ thể còng xuống, cánh tay buông thõng xuống hai bên hông, chân cũng như vậy.

Sách bỏ trên tay, nhưng nhìn như anh ta không cầm đc, đặt ở bên trên đầu gối, cúi sát mặt tới gần quyển sách.

Nhìn thấy động tác anh ta lật sách, Trần Nham càng khẳng định suy đoán của chính bản thân mình.

đây là một người bị bại não, hoặc là một trong những người có chứng tự bế.

Vì Nguyên Nhân quá trình, nên cô đã có lần tiếp xúc với những người này, có 1 chút hiểu biết so với cử chỉ hành động của bọn họ.

Hình như anh ta đọc đc ở đâu đó thú vị, khoang mũi phát ra một tiếng “hừ” không hề nhỏ.

không biết do phát hiện hành vi của bản thân đã phá vỡ sự yên tĩnh, hay do vô ý, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Nham.

Trần Nham nhìn anh ta, bởi vì một chút lòng thương hại, nên thản nhiên nở niềm vui.

Anh ta lại cúi đầu.

“Đói bụng chưa?”

bên phía ngoài đình nghỉ mát truyền đến một giọng nói trầm thấp.

ánh mắt Trần Nham hơi di chuyển, chạm tới góc nhìn của người con trai bên ngoài đình nghỉ mát.

Khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, ánh nhìn anh ta không dừng lại bên trên người Trần Nham quá lâu, một đợt nữa chuyển hẳn qua người nam nhi đang đọc sách.

Người đó Ngoài ra không nghe thấy anh ta nói, liên tục chúi đầu vào đọc sách.

Anh ta ném tàn thuốc trong tay, dùng chân dụi tắt, đứng phía bên ngoài đình vỗ vỗ bả vai người đang đọc sách, “Đừng đọc nữa, ăn cơm thôi.”

Người đó không nhúc nhích, anh ta cũng không thúc giục.

Một lát sau, anh ta lại vỗ bả vai người đó.

Người đàn ông đọc sách ở đầu cuối cũng miễn cưỡng rời mắt khỏi trang giấy, nghiêng người, ăn nói ậm ờ: “Ẳn cơm rang trứng.”

Người đàn ông đứng ngoài đình “ờ” một tiếng, bước đi trước, từ ngoài đình tới một cây tùng bên cạnh cửa ra vào, tay đút trong túi, chờ người đó.

Anh ta mặc áo phông màu đen & chiếc quần dài màu tro, bờ vai đã biết thành nước mưa thấm đẫm thành màu đen sậm.

Người nam nhi trong đình lờ lững đặt quyển sách chỉnh tề vào trong chiếc túi vải, khoác lên vai.

Người đàn ông đứng kề bên cây nghiêng góc nhìn anh ta một cái, đo lường và tính toán thời gian, không chờ anh ta tới gần, bước đầu đi xuống núi. Bước đi người đàn ông đọc sách nhanh hơn một chút, đuổi theo.

Nhìn bóng người biến mất, sự tìm hiểu trong trái tim Trần Nham cũng dần tiêu tán.

góc nhìn trở lại trang sách, cafe trở lại bên môi.

Mưa chưa biết đã dừng từ bao giờ, mây đen tản ra, bầu trời quang đãng trở lại.

điện thoại trên tay cô kêu lên một tiếng, là 1 trong tin QQ.

Tiền Văn: nơi nào rồi?
Chúc bạn đọc truyện Cơn mưa vui vẻ!

Đọc thêm list truyện  ngôn tình ngược